Tìm kiếm

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2018

Nhung bai hoc hay


Vua Đường hỏi thầy trò Đường Tăng dựa vào đâu để thành công và 4 đáp án cần phải ghi nhớ

Trần Quỳnh  - Soha

Năm xưa, bốn thầy trò Đường Tăng trải qua chín chín tám mốt khó khăn, cuối cùng cũng lấy được chân kinh.

Sau khi trở lại Đại Đường, Lý Thế Dân đã mở tiệc rượu đón tiếp Đường Tăng cùng các đồ đệ của mình.

Bấy giờ, nhà vua hỏi Đường Tăng: "Khanh có được thành công như ngày hôm nay là dựa vào điều gì?"

Đường Tăng trả lời: "Thần dựa vào niềm tin. Chỉ cần thần không chết thì nhất định sẽ thỉnh được chân kinh".

Sau đó, Lý Thế Dân lại hỏi Tôn Ngộ Không: "Còn khanh, khanh dựa vào điều gì?"

Ngộ Không nói: "Thần dựa vào năng lực cùng mạng lưới giao thiệp của mình. Thời điểm không còn cách nào, thần sẽ mượn lực".

Tới đây, Hoàng thượng quay sang hỏi Trư Bát Giới: "Trẫm thấy khanh chỉ có chiếc bồ cào này, khanh làm sao có thể thành công?"

Bát Giới đáp: "Thần dựa vào đội ngũ. Một đường có người giúp, có người dạy, có người mang vác, không muốn thành công e cũng khó".

Cuối cùng, nhà vua hỏi Sa Tăng: "Còn khanh, sao có thể thành công?"

Sa Tăng trả lời: "Thần thì lại đơn giản, chỉ cần nghe lời và làm theo". 

Trong quãng đời của mỗi người, 20 tuổi là khoảng thời gian chúng ta dựa vào năng lực, 30 tuổi là lúc ta sống nhờ năng lực và quan hệ, còn từ 40 tuổi trở lên là khi ta phát triển nhờ quan hệ.

Thành công mà mỗi người đạt được không giống nhau, nhưng chúng ta đều có chung một thứ, đó chính là sự lựa chọn. Bạn lựa chọn sống cuộc đời như thế nào, bạn nhất định phải đi trên con đường ấy.

Vậy làm thế nào để có thể chọn ra con đường ngắn nhất dẫn tới thành công?

Lựa chọn đội ngũ chính là sự lựa chọn của thành công

Một người nếu muốn thành công thì nên sớm thành lập cho mình một đội ngũ, hoặc lựa chọn gia nhập vào một đội ngũ.

Trong cuộc sống thay đổi nhanh như chớp mắt ngày nay, dù cho bạn muốn độc bước một mình trên con đường nào, thì đường đi của bạn sẽ càng lúc càng hẹp lại.

Việc tìm cho mình một đối tác có chung chí hướng đích thị là sự lựa chọn để bước tới thành công. Nói cách khác, chúng ta dùng ước mơ để xây dựng đội ngũ và dùng đội ngũ để thực hiện ước mơ.

Con người nhờ có mơ ước mà trở nên vĩ đại, nhờ vào đội ngũ mà trở thành siêu việt, vì biết cảm ơn nên mới biết hạnh phúc, dựa vào học tập mới thu được sự thay đổi, xuất phát từ hành động mới đạt được thành công.

Một người là ai không quan trọng, điều quan trọng nằm ở chỗ, những người đứng sau bạn là ai.

Những yếu tố tạo nên thành công của một đội ngũ

Thứ nhất, người sáng lập bắt buộc phải có tín ngưỡng và phương hướng kiên định.

Thứ hai, người vận hành nhất định phải có quan hệ và tài nguyên mạnh mẽ, đồng thời đủ khả năng đưa ra phương án giải quyết và thi hành hiệu quả.

Thứ ba, quản lý trung tầng phải dựa vào đội ngũ, đội ngũ bắt buộc phải có người giúp, có người dạy, có người dẫn.

Thứ tư, hạ tầng chủ yếu quyết định bởi sự chấp hành, trung thành và nghe lệnh. Cho dù bạn thuộc tầng nào thì đều nên cố gắng làm tốt công việc của mình.

Những kỹ năng cần thiết của một lãnh đạo đứng đầu đội ngũ

1. Quyền uy đến từ năng lực xuất sắc

Bất kỳ một người đứng đầu nào cũng nên đặt ra câu hỏi, bạn dựa vào thứ gì để khiến nhân viên phải nghe lời và kính trọng mình?

Đáp án của câu hỏi ấy chính là tiền đề đặt ra một tiêu chuẩn bất di bất dịch - các nhà lãnh đạo phải có năng lực xuất sắc.

Vì vậy, là một người quản lý, điều đầu tiên bạn cần làm là nâng cao chuyên môn của mình, thậm chí phải không ngừng chạy đua với thời gian để tôi luyện năng lực của bản thân.

2. Quyền pháp lý không quan trọng bằng nhân quyền

Quyền pháp lý có thể coi là quyền hạn công ty trao cho bạn. Ví dụ tiêu biểu là quyền đánh giá để đưa ra mức thưởng, mức phạt đối với nhân viên cấp dưới.

Nhưng những thứ ấy vốn dĩ không quan trọng, mà điều quan trọng vốn gói gọn trong hai chữ "nhân quyền".

Đó là yếu tố quyết định nhân phẩm và năng lực của bạn có được nhân viên tán đồng hay không. Thậm chí điều đó còn có ý nghĩa hơn cả quyền pháp lý, bởi nó sẽ quyết định bạn có thể dẫn dắt đội ngũ đi lên được hay không.

3. Nên giữ khoảng cách nhất định với nhân viên

Dựa trên những quy tắc nhất định, người lãnh đạo cần phải giữ khoảng cách với nhân viên, không nên lẫn lộn giữa tình cảm và công việc

Nếu bạn là người công tư thiếu phân minh, bạn sẽ phát hiện ra rằng, nhân viên kính trọng bạn nhưng lại không kính sợ bạn. Và đó chắc chắn là một điều vô cùng phiền phức!

Nhưng trên thực tế, hiện nay rất nhiều tập thể đều có hiện tượng này. Thực trạng đó biến công ty trở thành một nơi văn hóa giang hồ, văn hóa huynh đệ. Đó chắc chắn là điều bất lợi đối với việc chuyên nghiệp hóa.

Là một lãnh đạo chuyên nghiệp, bạn nhất định phải giữ khoảng cách với nhân viên về mặt quy tắc, nhưng đồng thời cũng nên kéo gần khoảng cách với nhân viên về mặt tình cảm.

Là một người quản lý, bạn cần chú ý thái độ và cách cư xử tránh biến đội ngũ thành chốn văn hóa giang hồ.

4. Trầm, chắc, bình tĩnh là khí chất cần có của một nhà lãnh đạo

Nếu đã làm một người quản lý, bạn phải có lời nói và hành động sao cho ra dáng người quản lý.

Bạn cần biết kiểm soát cảm xúc, không thể hiện vui buồn quá mức trên khuôn mặt hoặc các hành động tùy ý khác, vì đó không phải là điều một người quản lý nên có.

5. Ngôn ngữ, hành vi và cử chỉ phải phù hợp với thân phận, hoàn cảnh

Ngôn ngữ, hành vi và cử chỉ của một nhà lãnh đạo nhất định phải khớp với thân phận và hoàn cảnh của họ. Nếu không, bạn sẽ chẳng giữ được cho mình quyền uy của một người quản lý và khiến nhân viên không nể sợ.

Đối với những người lãnh đạo, giao tiếp chính là một nghệ thuật. Nghệ thuật ấy đòi hỏi chúng ta phải có sự khéo léo, phải chính trực, uy nghiêm, nhưng cũng phải biết cách khiến cho người khác yêu thích.

Nếu không có đủ những yếu tố ấy, thì lời nói của người lãnh đạo sẽ không có trọng lượng, không đủ tầm để nhân viên tuân theo.

Ông giám đốc bắt thằng bé ăn mày liếm chân rồi sẽ cho 100 nghìn

Hòa nhìn em với ánh mắt đầy tội nghiệp rồi quay sang chỗ mấy người đang chực chờ mình quỳ gối để liếm bãi nước bọt kia. Cậu tiến đến, có mấy người thấy vậy liền vỗ đùi đen đét: “Đấy nó sẽ liếm mà” và rồi…

Từ ngày mẹ mất anh em Hòa phải đi lang thang kiếm sống vì bố hay rượu chè cờ bạc cứ hễ về đến nhà là lại đánh đập con cái bắt chúng kiếm tiền cho ông tiêu xài, sợ hãi quá nên 2 anh em rủ nhau trốn đi. Mấy ngày đầu 2 đứa đói meo mó, bụng lúc nào cũng cồn cào. Hễ đi qua hàng ăn là chúng lại nuốt nước bọt ừng ực vì thèm.

Cũng may có mấy người bán rong họ thương nên hôm thì họ cho ít xôi hôm thì họ cho cái bánh hai anh em ăn đỡ qua ngày. Nhìn 2 đứa bé lang thang 1 đứa tầm 5 tuổi 1 đứa tầm 8 tuổi mà ai cũng xót xa. Đêm đêm 2 đứa chui gầm cầu ngủ, nhiều đêm thằng nhỏ nói với anh:

– Anh ơi em nhớ mẹ quá, nếu giờ mẹ còn sống thì tốt anh nhỉ?

– Anh cũng nhớ mẹ lắm, thôi em ngủ đi, anh canh cho. Ngủ đi em.

Nhìn 2 anh em nương tựa vào nhau mà ai cũng xót xa chạnh lòng, ở cái thành phố này hoàn cảnh như 2 đứa không phải là ít. Mỗi ngày trôi qua với chúng đều là 1 ngày dài, thứ chúng luôn khao khát là muốn được no cái bụng ấm cái thân và điều xa xỉ hơn là một mái nhà.

Hòa bắt đầu làm quen với việc đi xin ăn, ai cho gì cậu cũng nhận, có hôm cậu xin vào rửa bát thuê cho 1 cửa hàng chỉ để xin cơm ăn cho 2 anh em, có hôm cậu lại đi nhặt đồng nát. Cuộc sống không có mẹ khiến cậu khôn hơn mỗi ngày, vì đó là quy luật sinh tồn.

Đứa em nhỏ dại khờ ngày nào cũng lẻo đẻo theo anh, nhìn mặt mũi nó đỏ ửng lem luốc đến tôi. Ở cái tuổi của chúng biết bao đứa trẻ còn uống sữa được bố mẹ nẫng trên tay vậy mà 2 anh em lại chẳng được hưởng những điều tốt đẹp đó.

Nhiều lúc đi qua cổng trường Hòa ôm em rồi nhìn thẫn thờ vào trong, hồi mẹ còn sống cậu cũng được đi học như các bạn. Nhưng khi mẹ mất bố cậu không chịu nuôi và không cho đi học nên cậu đành phải nghỉ. Nhớ hồi đó mỗi lúc cậu được giấy khen mẹ đều thưởng cho cậu chiếc bánh bao thơm phức nhưng giờ điều đó chẳng còn. Bỗng dưng Hòa bật khóc, cậu em thấy vậy liền ngây ngô hỏi:

– Anh ơi sao anh lại khóc? Anh đói bụng à.

– À không đâu em, anh không sao, mình đi lượm ve chai tiếp đi trời sắp tối rồi.

– Dạ.

Cậu em ngơ ngác đi theo em, trong 2 đứa nhỏ lầm lũi đến tội nghiệp. Tối đó cậu dắt em đi xin ăn thì gặp mấy người đang nhậu ở 1 quán ven đường. Thấy mấy người ăn mặc sang trọng Hòa liền mạnh bạo đến xin vài nghìn tiền lẻ để mua cơm cho em. Cậu nói rất từ tốn, rồi bỗng dưng 1 người nhìn giàu có nhất trong số họ đưa tay ra hiệu bảo Hòa đến gần rồi tự nhổ nước bọt lên giày mình rồi bảo:

– Mày liếm chỗ này đi, tao sẽ cho mày 100 nghìn.

Nghe ông ấy nói vậy có người phá lên cười ủng hộ còn có người thì nhăn nhó khó chịu:

– Liếm đi, mày cược nó có liếm không?

– Dĩ nhiên làm liếm rồi, bọn này thì có tiền là bất chấp mà.

Ông ta nhìn cậu đầy thách thức, kiêu ngạo.

– Sao 100 nghìn mà còn chê hả, tao hào phóng cho mày luôn 200 nghìn đấy, liếm đi liếm sạch chỗ này đi.

Hòa đứng lầm nhẩm nếu có 200 nghìn cậu và em trai có thể dùng để mua rất nhiều bữa cơm. Mấy người giàu có xem anh em cậu như trò tiêu khiển có người còn bảo:

– Bọn này toàn đồ lừa đảo thôi, cho nó tiền chỉ có phí.

Khi cậu em níu tay anh rồi nói:

– Anh ơi em đói bụng quá.

Hòa nhìn em với ánh mắt đầy tội nghiệp rồi quay sang chỗ mấy người đang chực chờ mình quỳ gối để liếm bãi nước bọt kia. Cậu từ từ tiến đến, có mấy người thấy vậy liền vỗ đùi đen đét:

– Đấy mày thấy chưa, nó sẽ liếm mà.

Ông giám đốc kia nhìn cười cợt thỏa mãn nhưng rồi bỗng dưng Hòa cất tiếng:

– Xin lỗi ông, ông cứ giữ lại số tiền đó đi ạ. Bọn cháu tuy là trẻ mồ côi phải lang thang ăn mày nhưng bọn cháu có lòng tự trọng. Hồi còn sống mẹ cháu dạy cháu như thế. Nếu mẹ cháu biết cháu quỳ gối và liếm bãi nước bọt kia chắc mẹ cháu buồn lắm, ông có con chắc ông cũng không muốn con mình phải làm vậy đúng không ạ? Cháu xin lỗi vì đã làm phiền các ông nhậu, nhưng cháu muốn các ông hiểu bọn cháu không phải là lừa đảo đâu ạ.

Hoa gạt nước mắt, nói rồi cậu nắm tay em đi, còn mấy người đàn ông kia người đờ người ra. Gã giám đốc hách dịch đó xấu hổ vô cùng, họ có học có địa vị có tiền mà cư xử không bằng 1 đứa trẻ. Thấy cậu bé nói vậy mấy người ngồi bện cạnh vỗ tay tán thưởng:

– Hay, có chí khí, cháu ơi lại đây cô chú cho tiền này.

Hòa ngoái lại thấy mấy người đang ăn uống ở đó vẫy tay lại cậu cũng quay lại. Hầu như ai ăn ở quán đó cũng cho anh em cậu tiền, người nào ít thì 5 nghìn 10 nghìn có người thì cho 20 nghìn hoặc hơn. Cậu cảm ơn họ rối rít rồi nắm tay em đi mua cơm.

Gã giám đốc và mấy người bạn cay cú xấu hổ nên giải tán sớm. Suốt chặng đường về câu nói của cậu bé khiến ông ta phải suy nghĩ mãi. Đó có lẽ là bài học cho những kẻ giàu có hay khinh thường những thân phận thấp kém hơn mình. Đừng nghĩ những người nghèo khổ họ không có tự trọng, đôi khi bạn giàu nhưng cư xử chưa chắc đã bằng họ đâu đấy, vậy nên xin đừng có khinh ai.

Theo Phununews