Nguồn VnExpress.net – Thứ
ba, ngày 17 tháng tư năm 2012
Miếng
thịt sống đã thiu, chảy nước và bốc mùi hôi thối, chỉ cần ngâm 20 phút trong nước
pha "bột tẩy" là mất mùi hoàn toàn, màu sắc cũng tươi hồng trở lại.
Theo người bán, loại bột này được các quán ăn bình dân, người bán đồ ăn chín,
măng tươi... ưa dùng.
Từ cuối năm
ngoái tới nay, cơ quan chức năng đã liên tiếp phát hiện và bắt giữ các vụ vận
chuyển thịt thối.
Tại nhiều chợ đầu
mối ở Hà Nội, các loại thịt ôi, thịt thối này cũng được bày bán và khách hàng
thường xuyên chính là chủ các quán cơm bình dân.
Trong vai người
tìm nguồn hàng cung cấp thịt rẻ cho một quán cơm bình dân sắp mở, phóng
viên VnExpress.net tìm tới chợ đầu mối Dịch Vọng hậu (Xuân Thủy, Hà Nội).
Biết khách có ý
định lấy hàng nhiều về mở quán, một chủ cửa hàng ở góc chợ hồ hởi giới thiệu
"Muốn lấy bao nhiêu cũng được, hàng tạ, tấn, loại nào cũng có", rồi
lôi dưới sập hàng ra một tảng thịt bầy nhầy có màu thâm sì: "Đây là thịt lợn
sề, nhưng vẫn ngon, nếu em lấy nhiều, chị để giá 60 (60.000 đồng một kg). Cái
này về thêm cần tỏi tây là có món bò xào ngon lành rồi". Chỉ vào mấy tảng
thịt thăn, mông... có màu nhợt nhạt, chảy nước bên cạnh, chị này tiếp: "loại
này thì phải 70".
Trên sạp hàng
bày cả gà công nghiệp, tim gà, tim lợn còn đóng đá, chảy nước. Trong lúc giới
thiệu các sản phẩm với khách mới, chủ cửa hàng liên tục đưa các gói hàng đã được
đóng sẵn cho những người tới lấy, và không ai trong số họ mặc cả. "Đều là
khách quen, toàn chủ hàng cơm cả. Chỉ cần buổi tối gọi trước, thích hàng kiểu
gì cũng có, sáng ra chỉ việc tới lấy", người bán giải thích.
Tại chợ đầu mối
Phùng Khoang, khi hỏi thăm tới nơi có thể giao buôn thịt lợn với số lượng lớn
"không cần chất lượng cao, chỉ cần giá rẻ", khách được một người bán
thịt mách nước: "Dù mua nhiều tới đâu, nhưng muốn thịt xịn thì giá thấp nhất
là 75.000/kg, còn muốn rẻ hơn, phải đến thật sớm, có thể mua được 50.000 đồng/kg".
Theo
lời người bán hàng, loại thịt có giá thấp nhất này thường là thịt lợn ốm, chết,
thậm chí đã chôn rồi lại đào lên mổ và để đông lạnh nhiều ngày, khi mang ra
bán, thịt chảy nước, màu trắng bệch, có mùi. "Nhưng chỉ cần ngâm qua 'bột
tẩy' là lại chế biến thành món ăn được ngay", người này nói thêm.
Chị cũng cho biết
loại thịt này thường được bán rất chóng vánh, lúc đầu giờ sáng, từ 5h đến 7h,
cho các chủ hàng ăn từ khắp nơi tới, sau giờ này, nếu còn 'hàng', người bán
cũng không dám bày ra vì sợ bên kiểm dịch tới tịch thu.
Để kiểm chứng việc
thịt ôi, thối có thể được "hô biến" thành thịt tươi và đưa lên bàn
ăn, Vnexpress.net đã lần theo một công nghệ vô cùng đơn giản, rẻ tiền:
dùng bột săm pết.
Theo giới thiệu
của một người có kinh nghiệm mua mặt hàng này, kèm lời chỉ dẫn "họ cũng cảnh
giác nên khi mua phải nói luôn là cần bột săm pết, và xòe tiền ra ngay",
phóng viên tìm tới khu hàng chuyên bán đồ khô tại chợ Đồng Xuân và làm theo
đúng hướng dẫn.
Y như rằng, khi
được hỏi, bà bán hàng tầm hơn 50 tuổi ngay gần lối vào cổng số 9 đon đả:
"Lấy bao nhiêu, 1 kg à, 50 nghìn thôi", rồi vào bên trong quầy lấy ra
một túi nilong đựng một chất bột màu trắng, trông giống như muối tinh.
|
Miếng thịt sống sau 2 ngày để ngoài trời đã nhớt nhẽo, bốc mùi thối và đầy bọ, nhặng bâu vào. |
|
Sau khi ngâm nước pha bột săm pét trong 20 phút, thịt không còn mùi, phần mỡ trắng lại, phần nạc hồng hơn. |
Người bán hàng
cho biết, loại bột này vốn được đựng trong các bao tải 25 kg, nhưng thường người
mua lẻ cần ít, nên bà chia ra các túi 1kg. "Lời lãi chả bao nhiêu, nên nếu
lấy ít hơn thì chúng tôi chẳng bán, còn lấy cả bao thì bớt cho mỗi kg 5
nghìn", bà nói.
Khi được hỏi về
cách dùng loại bột này, bà hướng dẫn: "Cứ đồ ôi thiu, dù sống hay chín,
pha nước ngâm vào là lại dùng tốt, 1 kg thực phẩm thì chỉ cần pha một thìa nhỏ
(thìa cho trẻ ăn bột) vào nước rồi ngâm. Chỗ này dùng lâu mới hết".
Theo lời người
bán hàng, đây là mặt hàng ưa chuộng của những quán cơm bình dân, cửa hàng bán đồ
ăn sẵn. "Nem tai, lòng lợn... làm ra rồi, không bán hết thì chẳng ngâm cái
này cho hết mùi, trắng trẻo để bán lại, thì đổ đi à. Hàng măng cũng hay dùng,
thế thì mới có măng ngon cả vài tháng chứ", bà nói thêm.
Để thử
nghiệm tác dụng thực sự của loại bột này, phóng viên đã dùng 2 lạng thịt mông lợn
và phần lòng lợn đã luộc sẵn, để ngoài trời 2 ngày, 2 đêm, cho tới khi
miếng thịt, lòng bốc mùi khó chịu, rỉ nước, nhặng bu quanh rồi ngâm vào nồi nước
có pha một thìa bột săm pết trong 20 phút. Kết quả, cả miếng thịt sống và lòng
chín khi vớt ra đều không còn mùi thối, màu sắc cũng hồng lại chứ không thâm,
vàng, dù có vẻ hơi nhợt nhạt hơn đồ tươi.
|
Loại bột pha nước ngâm để xử lý thực phẩm ôi thiu không nhãn mác, chỉ ghi bên ngoài chữ Săm bét. Ảnh: Minh Thùy. |
Kết quả kiểm
nghiệm với một mẫu bột này của Viện Kiểm nghiệm an toàn vệ sinh thực phẩm Quốc
gia cho thấy, nó chứa 99% hóa chất natri sunphat (Na2SO4).
Tiến sĩ Nguyễn
Duy Thịnh, Viện Công nghệ sinh học và công nghệ thực phẩm trường Đại học Bách
Khoa Hà Nội cho biết, thông thường, trong công nghệ thực phẩm, hóa chất Na2S03
thường được sử dụng hơn, để tẩy trắng, tẩy mùi, được phép sử dụng, nhưng với liều
lượng thấp vì quá đà sẽ gây nguy hiểm. Còn Na2S04 là một loại hóa chất tẩy trắng
dùng trong công nghiệp, không nằm trong danh mục phụ gia được sử dụng trong thực
phẩm do Bộ Y tế quy định.
Đây là những chất
oxy hóa mạnh, có khả năng tẩy màu, sát khuẩn nhưng trong quá trình chế biến phải
được loại khỏi thực phẩm.
Ông cho biết, thực
chất, trong hóa học, săm bét - thực chất là săm pết lại chỉ một hỗn hợp khác, gồm
hai chất là KNO2 và KNO3. Đó là một phụ gia được phép dùng nhưng trong một giới
hạn nhất định nhằm giữ cho thịt không bị chuyển vi sinh vật sinh ra độc thịt.
Thịt được ướp chất này sẽ có màu tươi, đẹp mắt. Một lượng nhỏ kali nitrat vào
cơ thể không gây độc hại. Tuy nhiên, trong cơ thể nitrat kết hợp với axit amin
thành nitrosamin - một chất có khả năng gây ung thư, nên rất nguy hiểm.
Theo ông, thực tế,
miếng thịt đã qua tẩy mùi, màu, dù bằng hóa chất nào, nếu nhìn qua bằng mắt thường
sẽ khó nhận biết, nhưng chỉ cần để ý kỹ, sờ vào sẽ thấy ngay sự khác biệt. Khi
đã ôi, thớ thịt bên trong mềm, màu sắc thịt được tẩy dù không không còn thâm
đen do thịt hoại tử nhưng cũng cũng nhợt nhạt, trông "dại" hơn thịt
tươi thực sự.
"Thực chất,
sẽ rất ít khi người ta đem thịt này ra bán cho người mua lẻ, chủ yếu là các cửa
hàng ăn uống bình dân hoặc chế biến đồ ăn sẵn mua sẽ thịt ôi về cho rẻ rồi tự
'xử lý' qua hóa chất để mất màu, mùi rồi chế biến thành các món ăn khác
nhau", ông Thịnh nói.
Theo
thạc sĩ Trần Trọng Vũ, Khoa Công nghệ thực phẩm Đại học công nghệ Sài Gòn thì
hóa chất Na2SO4 không ảnh hưởng nhiều lắm đến sức khỏe con người. Tuy nhiên, nếu
chất này dùng để "hóa phép" thịt ôi thành thịt tươi thì lại rất nguy
hại.
"Vấn đề nằm
ở chỗ, nếu thực phẩm được xử lý bằng hóa chất này, thì chỉ có tác động bề
ngoài, thay đổi màu sắc, mùi, chứ không biến đổi được chất lượng, tức là người
tiêu dùng vẫn phải sử dụng thực phẩm hỏng, cộng thêm một lượng hóa chất bảo quản
không được phép", ông Vũ nói.
Ông cho biết,
trong vòng 24 giờ, nếu để ngoài nhiệt độ thường, thịt đã hỏng và không nên sử dụng.
Thịt hay các thực phẩm sống khác khi bị ôi thiu sẽ là môi trường lý tưởng cho
các loại vi sinh vật có hại sinh sôi nảy nở. Không những thế, khi hoại tử, bản
thân thực phẩm động vật cũng phân hủy ra các độc tính. Người tiêu dùng khi bị
đánh lừa, ăn thịt này vào sẽ rất nguy hiểm, nhẹ bị rối loạn tiêu hóa, nhiễm khuẩn,
nặng thì có thể ảnh hưởng tới tính mạng...
Minh Thùy
"Công
nghệ" giò chả
Ta thường hay ăn
giò lụa với bánh mì, bánh ướt, ăn chả quế, chả thanh với bún bò huế, bún
riêu... Không ít nhà hàng cũng đưa thực đơn có giò chả vào món ăn khai vị. Nếu
như chúng được sản xuất trong các cơ sở có nhãn mác, thương hiệu hẳn hoi thì chẳng
nói làm gì. Đằng này, không ít "hãng" sản xuất ở kế... lò heo vẫn cho
ra lò những đòn giò chả ăn vô thấy cũng ngon, nhưng cách chế biến thì hỡi ôi,
khiếp quá!
Một lần tình cờ,
tôi được anh bạn là lái heo dẫn vô chơi lò sản xuất giò chả ở đường Tân Sơn
(phường 12, quận Gò Vấp, TP.HCM). Lò là một căn nhà nằm sâu trong hẻm, trong
phòng chỉ có mấy cái thau đựng thịt, chiếc cối xay thịt và cái nồi hấp bự xự ở
góc phòng. Ấn tượng nhất đập vào mắt tôi là mấy cái thau đựng thịt và mỡ. Phía
trên lớp thịt là một tỉ con ruồi bu đen, mới nhìn thoáng qua tưởng như… hạt đậu.
Mỗi lần có người
bước qua, chúng đồng loạt bay lên cái "vù" như… có bão. Như thường lệ,
anh bạn tôi giao ba chục ký thịt, vài ba ký mỡ cho chủ lò. Nếu theo đúng công
thức của dân làm giò chả, một ký chả có 900g thịt, 100g mỡ, còn lại là gia vị
hành, tiêu, tỏi, ớt, bột ngọt… cho thơm. Thế nhưng lò ở đây không làm như vậy.
Sau khi nhận hàng của bạn tôi, chủ lò lôi ra từ cái tủ đá bao nhiêu là thịt vụn
bán ế từ bữa trước. Sau đó lại có cả thau mỡ lềnh bềnh trắng dã trông như… bột
hồ.
Một người có lẽ
là thợ xay thịt bước tới lấy mỡ và thịt vụn cho vào cối xay theo tỉ lệ 3 thịt,
10 mỡ. Trước khi xay, cả đống thịt mỡ là một khối bầy nhầy, có cả lông lá dính
vô mà tay thợ chẳng thèm bóc ra. "Vô cối xay thì lông lá, da móng gì cũng
thành… chả hết" - tay thợ xay lẩm bẩm một mình như vậy.
Thỉnh thoảng,
tay thợ mới đưa vài miếng thịt tươi của bạn tôi trộn vào cho có "tụ".
"Tám cũ hai mới" - bạn tôi rủ rỉ như vậy để giải thích tỉ lệ trộn giữa
thịt tươi và thịt "thiu" của công nghệ giò chả có một không hai trên
thế giới này. "Chưa hết, họ còn lấy cả thịt heo… chết trộn vô, nhằm lúc
heo chết quá nhiều mà không biết xử lý bằng cách nào. Đường nào cũng tới… giò
chả mà" - Bạn tôi kết luận.
Khi xay xong, số
thịt mỡ hòa làm một khối màu ngà ngà, tay thợ đem cả thau bột có chừng cả chục
ký lô trút vào. Sau đó, một thợ khác rắc lên một thứ bột trắng rồi trộn đều một
lần nữa. Thau thịt đang có màu ngà bỗng trở nên trắng tươi. "Có thuốc tẩy
vô là đen cũng biến thành trắng" - tay thợ nghêu ngao nói.
Sau đó, thịt được
xay chuyển qua khâu "bao bì đóng gói". Một vài em gái lấy thịt gói
vào bao nilông, theo qui cách 500g - 1kg tùy loại. Tới đây, trước khi cho vào nồi
hấp, em gái không quên lấy cái que chấm vô chén nước long lỏng kế bên rồi nhỏ một
giọt vào gói chả. "Hương thịt anh à - cô gái giải thích - Phải có cái này
mới có mùi thịt thơm, nếu không thì mùi mỡ và thịt thiu hôi chịu sao nổi".
Hương này mua ở
đâu, tôi hỏi. Cô thật thà: "Ở chợ Kim Biên chớ đâu. Anh ra đó mua nước
"hương" thứ gì cũng có, rẻ rề. Một xị có ba trăm ngàn, xài cho cả
trăm ký mỡ chưa hết".
Đó là nói về
cách làm món giò lụa. Cách đó chừng hai trăm mét, ở đường Phạm Văn Bạch (quận
Tân Bình) có một lò làm chả thanh - dùng để ăn kẹp với món bún bò huế hoặc bán
rong ruổi theo các tuyến xe đò - cũng "ngon" không kém. Ngon đến nỗi
có lần chính tôi đã phải xuống xe giữa chừng để lủi đại vô bụi cây vì… đau bụng,
sau khi lỡ dại nhai hết một thanh chả thơm lừng của một tay bán dạo.
"Công nghệ"
làm chả thanh này cũng là lấy thịt, mỡ trộn vào rồi xay. Nhưng tỉ lệ thịt ít
hơn, chỉ có 1 thịt mà tới 10 mỡ. Chưa hết, khi xay, lò còn cho thêm 10 bột nữa.
Ngoài ra để thơm ngon, thợ được chủ nhắc cho gia vị thật nhiều, có cả tiêu thật
cay làm người ăn luôn tấm tắc. Có điều, nếu pha nhiều quá, miếng chả sẽ bở thì
làm sao? Tôi hỏi.
Anh thợ cười khẩy:
"Dễ ợt. Muốn cho chả dai thì trộn nhiều… hàn the vô". Nói rồi anh lấy
một miếng chả thanh đã hấp chín đưa tôi coi. Quả thật, sau khi bóc hết lớp lá bên
ngoài, bên trong là một miếng chả bóng ngời, bẻ ra dai nhách, mùi thơm nức mũi,
nghe phát thèm. Nhưng mà tôi không dám ăn. Vì sợ "Tào Tháo rượt" chạy
mất dép như bữa hổm.
THÚNG HỀ