Tìm kiếm

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

VÌ MỘT THỦ ĐÔ SANG TRỌNG HƠN, VĂN HÓA HƠN

                   Cương lĩnh tranh cử đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Hà Nội của Phạm Xuân Nguyên - Chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội.
Vì một Hà Nội thủ đô sang trọng hơn, văn hóa hơn
          Thưa các bà các ông,
          Thưa các chị, các anh
          Tôi vui mừng được ủy ban bầu cử thành phố Hà Nội giới thiệu về bầu cử tại quận Hai Bà Trưng. Quận chúng ta là một trong những vùng đất lâu đời của thành Thăng Long, có những di tích lịch sử và văn hóa đáng quý, đáng nhớ, góp thêm cho niềm tự hào thủ đô. Nơi đây có đền thờ Hai Bà Trưng để vang vọng mãi trong lòng dân Thăng Long và dân Việt lời thề giữ nước chống ngoại xâm: “Một xin rửa sạch nước thù / Hai xin dựng lại nghiệp xưa họ Hùng / Ba kêu oan ức lòng chồng / Bốn xin vẻn vẹn sở công lênh này”. Nợ nước thù nhà phải bắt kẻ thù trả, truyền thống anh hùng bất khuất từ thời Hai Bà Trưng được giữ gìn và lưu truyền mỗi khi ta vào đền Đồng Nhân, thắp nén hương thơm tưởng nhớ tiền nhân, nhắc nhở cháu con, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Nơi đây, có thái ấp của thượng tướng Trần Khát Chân đời nhà Hồ, người anh hùng phá giặc Chiêm, giữ yên Thăng Long, một thái ấp với những vườn mai mát lành, xanh tốt, để lại những tên gọi phố phường còn mãi đến hôm nay Bạch Mai, Quỳnh Mai, Hoàng Mai, Tân Mai. Nơi đây có các cửa ô Đồng Lầm, Cầu Dền, Đống Mác của Thăng Long xưa nay thành những giao lộ tấp nập ngày đêm, nối tiếp với cổng parabol Đại học Bách Khoa, với mái vòm cao Cung văn hóa Hữu Nghị của Hà Nội nay, làm đẹp thêm bức tranh một thủ đô văn hiến và hiện đại. Nơi đây có cầu (Vĩnh Tuy) có cảng (Phà Đen), có công viên (Thống Nhất, Tuổi Trẻ), có nhà máy (dệt 8/3), có chợ (Hôm, Mơ), có trường (Bách Khoa), mỗi địa danh đọc lên gợi nhiều ký ức cho người sở tại và người đã một lần ghé qua.
          Tôi không sinh ra ở Hà Nội, quê tôi ở miền Trung đất nước, nhưng từ 1975 tôi đã ra thủ đô học tập và làm việc. Từ đó, tôi đã thành công dân Hà Nội, nhưng tôi biết để thành người thủ đô thì không phải một sớm một chiều mà thành được ngay, vì văn hóa là sự kết đọng và bồi đắp lâu dài. Mỗi ngày sống là mỗi ngày tôi được hấp thụ chất văn hóa Thăng Long – Hà Nội, trong đó có phần góp bồi của quận Hai Bà Trưng chúng ta. Nghề nghiệp của tôi lại là nghiên cứu văn học, và rộng ra là văn hóa, cho tôi được đọc nhiều sách, nhiều thư tịch, được tìm hiểu nhiều di tích, phong cảnh, để càng biết quý trọng, nâng niu những giá trị lịch sử và văn hóa của hôm qua và hôm nay do người Thăng Long và bao lớp người Việt Nam đã đến và ở Thăng Long bồi tụ cho mảnh đất thiêng liêng này. Những giá trị lịch sử và văn hóa đó, dù là vật chất hay phi vật chất, dù là vật thể hay phi vật thể, đều có mặt trong cuộc sống của mỗi chúng ta ngày nay. Tôi hiện đang là chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội, một tổ chức nghề nghiệp tập hợp hơn năm trăm nhà văn nhà thơ trải rộng từ sông Hồng sắc đỏ đến Ba Vì núi xanh, những người bằng ngòi bút của mình luôn cố gắng dồn tài năng và tâm huyết sáng tạo nên những tác phẩm văn thơ thể hiện đầy đủ và sâu sắc người và cảnh Hà Nội, xứng đáng với tầm vóc và vị thế của thủ đô một nước Việt Nam đang trong quá trình vươn tới mục tiêu dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ và văn minh. Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội giới thiệu tôi ra ứng cử đại biểu hội đồng nhân dân thành phố nhiệm kỳ 2011 – 2016 chính là mong muốn có đại diện của mình góp tiếng nói của giới mình cho công cuộc xây dựng và phát triển thủ đô trong sự nghiệp chung của cả nước.
          Chương trình hành động của tôi, vì vậy, sẽ theo phương châm: VÌ MỘT HÀ NỘI THỦ ĐÔ SANG TRỌNG HƠN, VĂN HÓA HƠN.  Nghĩa là, Hà Nội đã là thủ đô có sang trọng, có văn hóa, nhưng phải nâng cao hơn nữa, đẩy mạnh hơn nữa, giàu có hơn nữa. Trước nay, trên cương vị công tác của mình, tôi đã nhiều lần lên tiếng trên các diễn đàn, các phương tiện truyền thông về những vấn đề bức xúc của thành phố trong lĩnh vực xã hội, văn hóa, đô thị. Gần đây nhất là dịp đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội, bên cạnh niềm vui hân hoan, phấn khởi trước một sự kiện lịch sử trọng đại, tôi cũng đã bày tỏ trên báo chí và truyền hình những lo ngại về những điều chưa hay, những việc chưa tốt, những cái nên và không nên, ngay trước, trong và sau đại lễ. Hiện nay tôi đang giữ mục “Góc nhìn” ra số thứ hai hàng tuần của báo Phụ Nữ Việt Nam và mục “Sổ tay” ra số thứ bảy hàng tuần của báo Nông Thôn Ngày Nay, ở đó tôi luôn nêu lên những vấn đề về ứng xử văn hóa với cuộc sống cần được quan tâm, giải quyết. Nếu được trúng cử Hội đồng nhân dân thành phố kỳ này, tôi sẽ có thêm một diễn đàn để nói lên trực tiếp hơn những vấn đề đó. Bởi vì phát triển và văn hóa gắn liền mật thiết với nhau. Phát triển như chân ga, còn văn hóa như chân phanh. Không thể phát triển bằng mọi giá, chạy theo sự tăng trưởng kinh tế mà quên mất các vấn đề an sinh xã hội và an lành văn hóa. Phát triển mà không văn hóa là phát triển dã man. Văn hóa mà không phát triển là văn hóa chết. Tôi luôn sử dụng những cơ hội có được để nhấn mạnh điều này, và diễn đàn hội đồng nhân dân thành phố sẽ là một nơi tốt nhất để nó có được tác động và phản hồi tích cực.
          Tôi sẽ đề đạt với hội đồng nhân dân và lãnh đạo thành phố quan tâm hơn nữa đến việc tạo các điều kiện vật chất và tinh thần cho giới văn học thủ đô sáng tạo những tác phẩm xứng đáng với bề dày truyền thống và tầm vóc của Thăng Long – Hà Nội trong quá khứ và hiện nay. Thủ đô là nơi hội tụ tinh hoa của cả nước. Văn học thủ đô rộng hơn Hội Nhà văn Hà Nội, nhưng Hội sẽ là nơi hội tụ và tỏa phát những giá trị của khắp các vùng đất nước về làm đẹp, làm giàu cho thủ đô. Cần phải có những chính sách và việc làm cụ thể cho các văn nghệ sĩ thủ đô để họ có điều kiện tốt nhất sáng tạo những tác phẩm văn học nghệ thuật có giá trị tư tưởng và thẩm mỹ cao. Điều này tôi muốn được chuyển tải đến các cấp lãnh đạo thành phố từ trên diễn đàn của hội đồng nhân dân khi tôi là một đại biểu được bầu.
          Tôi sẽ nêu lên những ý nguyện của dân, phản ánh những tâm tư, nguyện vọng, những băn khoăn, lo lắng của dân tới các đại biểu và lãnh đạo thành phố, và tôi sẽ có thêm cơ hội đóng góp những kiến nghị, đề xuất của mình để cùng lãnh đạo thành phố chăm lo sâu sát, toàn diện và đầy đủ hơn nữa cho cuộc sống của người dân. Cụ thể ở đây là cuộc sống của người dân quận Hai Bà Trưng, nếu tôi trúng cử với tư cách là đại biểu của quận chúng ta. Tôi sẽ cùng các đại biểu khác được bầu trên địa bàn quận làm hết và làm tròn trách nhiệm một đại biểu của dân, do dân, vì dân, tham gia đầy đủ các khóa họp hội đồng, tích cực xây dựng và thông qua những chính sách, giải pháp phát triển kinh tế - xã hội của thành phố và của quận. Tôi sẽ là cây cầu nối hữu hiệu giữa quận và thành phố, giữa dân và các cấp chính quyền để lắng nghe, truyền đạt và tác động giải quyết những thắc mắc, khiếu nại chính đáng của dân trong mọi lĩnh vực cuộc sống. Khi trúng cử, việc đầu tiên tôi làm trên cương vị đại biểu hội đồng nhân dân thành phố là lắng nghe lãnh đạo và nhân dân quận chúng ta trao đổi và đề xuất “những việc cần làm ngay” cho đời sống văn hóa của quận Hai Bà Trưng.
          Quý vị nếu bầu cho tôi, quý vị hãy tin chắc là sẽ có ở tôi một đại biểu gần dân, hiểu dân và biết nói lên tiếng nói của dân. Vì từ khi biết nhận thức cuộc sống, tôi luôn tâm niệm một tư tưởng của nhà chí sĩ vĩ đại Phan Bội Châu “dân là dân nước, nước là nước dân”. Tôi sẵn lòng cho quý vị số điện thoại của tôi 0904277117, email của tôi: tufs03@yahoo.com, blog của tôi:
 phamxuannguyen.vnweblogs.com để liên lạc và tiếp xúc. Mà tôi có không trúng cử đi nữa thì các ông bà, anh chị khi cần vẫn có thể liên lạc với tôi qua những địa chỉ trên nếu có những vấn đề liên quan đến văn hóa văn nghệ mà tôi có thể giúp đỡ hay đóng góp trong phạm vi và khả năng của mình.
          Thưa các bà các ông,
          Thưa các chị các anh,
          Chiều nay tôi đến cuộc ra mắt cử tri này trên chiếc Honda 82 đã cũ. Có thể như thế là “lạc điệu” giữa dòng xe hơi đang ngày một nhiều lên trên các ngả đường thủ đô khiến giao thông tắc nghẽn mỗi ngày. Nhưng tôi thèm biết mấy được đạp xe đạp thong dong trên đường đi làm, đi chơi, trong một khung cảnh phố phường trật tự, gọn gàng, văn minh và văn hóa. Quý vị và tôi, chúng ta đang chung tay xây dựng một Hà Nội thanh bình, đẹp đẽ như vậy. Bây giờ, tôi chờ đợi các bà các ông, các chị các anh, những đại diện của mặt trận tổ quốc và các đoàn thể của quận Hai Bà Trưng, chất vấn, trao đổi với tôi, trên tư cách một ứng viên đại biểu hội đồng nhân dân thành phố Hà Nội nhiệm kỳ 2011 – 2016 thay mặt cho giới văn học nghệ thuật thủ đô được giới thiệu về bầu cử ở quận chúng ta, một ứng viên mà quý vị có thể bầu hay không bầu sau cuộc tiếp xúc cử tri hôm nay. Tôi tôn trọng sự tự do lựa chọn và trách nhiệm lá phiếu của quý vị.
          Xin cám ơn quý vị đã nghe tôi nói.
PHẠM XUÂN NGUYÊN

Bài tranh cử thứ hai:
Tôi muốn làm miệng & tai
          Thưa bà con,
          Hôm nay là cuộc tiếp xúc cử tri đại diện cho các tầng lớp nhân dân trong quận nên cho phép tôi được xưng hô gần gũi và thân mật với các bà các ông, các chị các anh ngồi đây là “bà con”. Bởi vì tôi cũng là một người trong bà con, như bà con, và rồi đây tôi có trúng cử HĐND TP thì tôi cũng là người của bà con bầu lên, được bà con tin cậy, gửi gắm, và tôi phải làm việc cho/vì quyền lợi của bà con. Mấy hôm trước tôi và các ứng viên được phân về bầu cử ở quận nhà đã có cuộc tiếp xúc với đại diện mặt trận tổ quốc và các đoàn thể của quận. Chúng tôi đã được nghe các cử tri đại diện phản ánh nhiều vấn đề bức xúc, cấp thiết của đời sống kinh tế, xã hội, văn hóa ở từng địa bàn dân cư trong phường, trong quận, và cả thành phố. Nổi lên nhất trong các vấn đề đó là việc xây dựng hạ tầng cơ sở, mà thí dụ điển hình của việc trì trệ, dây dưa kéo dài không biết từ đâu và do đâu là công viên Tuổi Trẻ Thủ Đô nằm trên địa bàn phường Thanh Nhàn. Một công viên dành cho tuổi trẻ tức là cho thế hệ hiện tại và tương lai của thủ đô, của đất nước, được bắt đầu tiến hành từ năm 1998, vậy mà trên khu đất theo điều chỉnh quy hoạch mới nhất (15/6/2010) là 26,43ha, sau 12 năm cho đến nay một công viên cho đúng nghĩa của từ này chứ chưa nói là công viên mang đặc thù tuổi trẻ vẫn chưa hoàn thành. Bà con thắc mắc đã nhiều lần, hỏi vì sao dân cho giải phóng mặt bằng đã lâu mà xây dựng vẫn ì ạch, hỏi vì sao công viên mà lại bị “tư nhân hóa”, cho những chủ kinh doanh các hoạt động này khác vào xây cửa hàng cửa hiệu, hỏi vì sao trong dịp tiến tới đại lễ 1000 năm Thăng Long – Hà Nội thành phố đã có chủ trương đẩy nhanh tiến độ thực hiện dự án công viên Tuổi Trẻ Thủ Đô (cuộc họp kiểm điểm tiến độ thực hiện dự án công viên TTTĐ do Phó chủ tịch thường trực UBND thành phố Phí Thái Bình chủ trì ngày 25/8/2009) mà đến nay công viên vẫn dở dang ngổn ngang. Trước nay tôi chỉ đọc về chuyện này trên báo chí đã thấy khó chịu và mỗi lần đi ngang qua phố Võ Thị Sáu nhìn vào công viên chưa thành công viên đó tôi lại bức xúc, nhưng tâm trạng đó vẫn chỉ mới là của một công dân Hà Nội. Rồi đây nếu tôi trúng cử vào HĐND TP, thì với tư cách là một đại biểu được bà con cử tri quận Hai Bà Trưng bầu lên, tôi sẽ coi việc xây dựng công viên TTTĐ là một chủ điểm trong chương trình nghị sự của mình. Từ trên diễn đàn của HĐND TP tôi sẽ mạnh mẽ, kiên trì nói lên ý kiến của bà con và với quyền hạn được luật định của một đại biểu, tôi sẽ tích cực thực hiện quyền giám sát chấp hành các nghị quyết của cơ quan dân cử, trong trường hợp cụ thể này là về công viên TTTĐ. Nếu có dấu hiệu sai phạm hay tham nhũng ở đây thì tôi kiên quyết đấu tranh tới cùng. Đây là lời hứa thứ hai của tôi khi ra tranh cử. Lời hứa thứ nhất tôi đưa ra ở cuộc họp hôm trước là: Khi trúng cử, việc đầu tiên tôi làm trên cương vị đại biểu hội đồng nhân dân thành phố là lắng nghe nhân dân và lãnh đạo quận chúng ta trao đổi và đề xuất “những việc cần làm ngay” cho đời sống văn hóa của quận Hai Bà Trưng. Hãy bắt đầu từ một việc trọng tâm và cụ thể như vậy, để xem đại biểu dân bầu có thực quyền đến đâu và HĐNĐ TP có thực lực đến đâu.
          Để thực hiện được lời hứa của mình một khi trúng cử, tôi mong được sự hợp tác, và kiểm tra, và giám sát, của bà con đối với tôi, cũng như đối với các đại biểu khác, và cả đối với HĐND TP. Mà nếu tôi không trúng cử thì tôi vẫn cùng bà con nói chung tiếng nói đề nghị chính quyền quận và thành phố đẩy nhanh dứt điểm việc xây dựng công viên TTTĐ trong thời gian ngắn nhất có thể. Bà con có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại 0904277117, email: tufs03@yahoo.com, và có thể vào đọc blog của tôi:
          Thưa bà con,
          Trước cuộc bầu cử này để tôi có dịp gặp bà con hôm nay, mỗi người trong bà con và tôi, chúng ta không biết nhau, chúng ta cùng lẫn vào đám đông cần lao có tên gọi là nhân dân lao động, dù lao động của mỗi người ở từng ngành nghề khác nhau. “Nhà văn nhà báo nhà giáo… nhà nghèo”, những con chữ được rút ra từ đáy lòng cũng không đủ nuôi sống những người vẫn được xã hội coi là “kỹ sư tâm hồn”. Tôi làm văn học, nghĩa là thuộc giới những người làm văn làm thơ, nghiên cứu văn chương. Bà con sẽ hỏi văn thơ nghe thì thấy thích đấy hay đấy, nhưng có giúp ích gì được cho cuộc sống thực tế hàng ngày cơm áo gạo tiền níu kéo thúc bách, có giúp ích gì được cho chính quyền biết tâm trạng suy nghĩ của dân và cho bà con bày tỏ được thái độ với chính quyền, có giúp ích gì được cho việc giữ lại bộ mặt phố phường Thăng Long ngàn xưa đang có nguy cơ biến mất, cho ứng xử của người Hà Nội giữ được thanh lịch hào hoa, có giúp ích gì, có giúp ích gì… được không? Tôi xin thưa: có được. Nhà văn Nam Cao (1915 – 1951), giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật, người đã được Hà Nội đặt tên đường ở gần hồ Giảng Võ, đã từng nêu lên một chân lý của văn chương và cuộc sống: “Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những kiếp lầm than” (Giăng sáng). Chính nhiều cuốn truyện bài thơ đã phản ánh xác thực và sâu sắc hiện thực cuộc sống và những vấn đề nhân sinh khiến cho những người lãnh đạo và các cấp chính quyền được phê phán, được giật mình, được cảnh tỉnh, được nhận thức, để điều chỉnh, bổ sung các quyết sách lớn nhỏ phục vụ lợi ích của nhân dân, của đất nước, từ một địa phương đến toàn quốc. Văn chương giúp bà con bày tỏ được những nỗi niềm trước thực trạng cuộc sống một cách lắng đọng, xoáy sâu. Quá trình đô thị hóa là một mặt của công cuộc hiện đại hóa, đó là bước đi tất yếu nước ta phải trải qua trên con đường phát triển, nhưng trong quá trình ấy có những mất mát, những đau đớn của phận người, của lòng người, không thể gì bù đắp mà chỉ văn chương nghệ thuật mới có thể tạm làm khuây khỏa, nguôi ngoai. Đầu thế kỷ XX, Tú Xương “vẳng nghe tiếng ếch bên tai / giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò” khi “sông xưa rày đã nên đồng”. Thì đến cuối thế kỷ XX – đầu thế kỷ XXI, cánh đồng đã bị/được chuyển đổi mục đích sử dụng:
Bây giờ ruộng đã bê tông Cây đa đã cụt dòng sông đã què Mái đình đã phẳng đường xe Còn đâu cánh võng mà nghe chuông chùa Hội làng thì đã ngày xưa Thôi anh đừng có tiễn đưa làm gì Em chào thầy mẹ em đi Làm ô-sin chẳng biết khi nào về Heo may thổi dọc triền đê Nghe câu dự án mà tê tái lòng Người đi thì đã ngàn trùng Người về đất có còn không mà về Giật mình nửa tỉnh nửa mê Cánh đồng quê, cánh đồng quê, cánh đồng…
(Trịnh Hoài Giang)
          Văn thơ có ích là vậy. Hành trang ứng cử của tôi có những câu thơ lời văn xót xa này, bên cạnh những lời hay ý đẹp ca ngợi cuộc sống và con người của Hà Nội, của Việt Nam.
          Bởi vì tôi được Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội giới thiệu ra ứng cử. Và tôi được đưa về bầu tại quận Hai Bà Trưng, một quận có nhiều người lao động sinh sống.
          Bởi vì “máu người đẻ ra thơ sao thơ lại hòng quên” (Chế Lan Viên). Thơ quên đời là thơ mất máu, và người được dân bầu mà quên dân là người mất gốc (“lấy dân làm gốc”).
          Bởi vì người thanh niên Nguyễn Ái Quốc ở nước Pháp ngay từ năm 1919 khi mơ về một nước Việt Nam theo chính thể dân chủ cộng hòa đã viết “Bảy xin hiến pháp ban hành / Trăm điều phải có thần linh pháp quyền”. Nhưng đến nay chúng ta mới đang xây dựng một nhà nước pháp quyền, một xã hội dân sự.
          Bởi vì văn thơ giúp nuôi dưỡng con người tâm hồn trong mỗi chúng ta. Theo một chuyên gia giáo dục, trong một con người chúng ta có bốn con người: thể xác, tâm hồn, trí tuệ và tinh thần. Thể xác như cái bao bì, nó luôn đòi hỏi được thỏa mãn những nhu cầu vật chất hàng ngày, và chúng ta chiều chuộng thể xác hết mức, vì đó là con người sinh học. Nhưng một khi chỉ cung phụng và chiều chuộng con người thể xác mà quên đi ba con người tâm hồn, trí tuệ, tinh thần, thì con người có nhiều nguy cơ trở thành con thú, mất hết tính người. Nhiều chuyện đau lòng xảy ra trong xã hội ta thời gian qua như bố mẹ giết con, con giết bố mẹ, chủ giết người làm, người làm giết chủ, học sinh trả thù thầy cô, thầy cô cưỡng ép học sinh, quan chức mua dâm trẻ em, nam sinh nữ sinh đánh lộn nhau trong sân trường, ngoài đường phố, quay phim chụp lén những cảnh quan hệ nam nữ tung lên mạng…, có một nguyên nhân chính yếu là chúng ta đã “bỏ đói” tâm hồn, trí tuệ và tinh thần trong mỗi người, nhất là lớp trẻ. Cho nên trong khi con người thể xác ngày càng hung dữ thì con người tâm hồn bị khô cằn, con người trí tuệ bị còi cọc và con người tinh thần bị bạc nhược. Thực trạng đáng báo động của văn hóa Việt Nam hiện nay là sự xơ cứng và vô cảm như một vi rút gây bệnh hiểm nghèo đang lây lan nhanh và mạnh vào cơ thể xã hội, đe dọa phá hủy khủng khiếp những nền tảng giá trị truyền thống, dẫn tới sự băng hoại đạo đức trầm trọng và có thể làm suy yếu cả giống nòi, dân tộc, nếu xã hội không có một phương tiện đề kháng hữu hiệu. Văn chương, rộng ra là những giá trị thẩm mỹ lành mạnh và tích cực mà văn chương văn hóa mang lại, có thể giúp cho sự đề kháng đó.
          Nếu tôi trở thành “ông hội đồng” thì tôi sẽ dùng văn thơ cũng như báo chí làm một kênh tìm hiểu xã hội, một nguồn thông tin cứ liệu tin cậy, một cây cầu nối giữa bà con và tôi, và một công cụ đắc lực, để thực thi tốt vai trò trách nhiệm mà bà con đã tin tưởng giao phó cho tôi bằng lá phiếu.
          Thưa bà con,
          Đại biểu HĐND ở cấp nào cũng là người được dân bầu làm đại diện của mình ở cơ quan quyền lực cao nhất của cấp đấy. Vì vậy, theo quan điểm của tôi, đại biểu được dân bầu vào HĐND các cấp, cho đến cấp cao nhất là Quốc Hội, để làm đúng chức năng của mình thì đều phải tự mình trở thành miệng và tai. Miệng của nhân dân và tai của chính quyền. Khi đại biểu đến với dân là mang đôi tai của chính quyền để nghe dân nói hết, nói thật mọi điều bức xúc của cuộc sống mà dân muốn phản ánh, đề đạt tới chính quyền. Khi đại biểu họp hội đồng là dùng cái miệng của dân để nói thật, nói hết mọi điều mình đã nghe dân nói cho các cấp chính quyền nghe. Cơ quan quyền lực cao nhất ở các cấp chính quyền của ta trước đây phải nói thực là ít có tai và càng ít có miệng, nhiều đại biểu ở vào nơi được dân bầu nhưng thường là bưng tai ngậm miệng, không nghe dân nói và không nói cho dân nghe, họ ít hoặc không bao giờ đăng đàn ở các kỳ họp để nói những điều tai nghe được từ miệng dân để rồi truyền đạt lại cho dân những điều dân muốn chính quyền nói. Gần đây, hoạt động của Quốc Hội và HĐND ở một vài địa phương đã gần dân và vì dân hơn, đã dân chủ hơn, đã có những đại biểu thực sự làm được là tai của chính quyền và miệng của nhân dân. Tôi khi được bầu vào HĐND TP sẽ quyết tâm làm một đại biểu thẳng thắn, trung thực như vậy. Bà con nếu bầu cho tôi thì sẽ được một cái tai biết nghe điều phải, điều thật và một cái miệng biết nói điều đúng, điều thực. Tôi sẽ lắng nghe người dân ở quận Hai Bà Trưng và ở thành phố nói, các nhà văn nhà thơ Hà Nội nói, và tôi sẽ thay mặt họ phát ngôn lại và phát ngôn tiếp những tiếng nói đó trên diễn đàn HĐND TP nhiệm kỳ 2011-2016 khi tôi là một đại biểu được dân bầu. Nếu tôi không được bầu thì tai tôi vẫn nghe với tư cách khác và miệng tôi vẫn nói ở các diễn đàn khác, nhưng bà con sẽ thiếu đi một tai nghe và một miệng nói của tôi với tư cách đại biểu của bà con ở một diễn đàn quan trọng nhất là cơ quan quyền lực cao nhất của thành phố. Đơn giản vậy thôi, cử tri hãy cân nhắc, để bầu hay không bầu cho tôi.
          Xin cảm ơn bà con đã lắng nghe tôi.
PHẠM XUÂN NGUYÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét